Truyện dài ngài ” esco” chương 22 đầu sỏ lộ diện

TRUYỆN DÀI: ” NGÀI ESCO”

Tác giả: Viễn Trình.

chương 1chương 2chương 3 , chương 4 , chương 5 , chương 6 , chương 7chương 8 , chương 9 , chương 10 , chương 11 , chương 12chương 13chương 14,chương 15chương 16chương 17chương 18,chương 19,chương 20,chương 21

Một bộ hài cốt trên công trường hé lộ đường dây mua bán ma túy cực lớn. Một cậu bé 17 tuổi tên Minh lao vào con đường phạm tội để thoát khỏi cảnh nghèo khó. Các mối quan hệ tốt – xấu đan xen tạo ra một câu chuyện bi thương cảm động nhưng không thiếu đi những chân lí sống- đó có thể là người đội trưởng cảnh sát tận tụy vì công việc đến quên cả gia đình, có thể là người đàn ông vì bảo vệ tính mạng cho con sẵn sàng mang nỗi u uất qua mấy chục năm.Đó có thể là tình yêu mãnh liệt mà cô bé Lan Anh dành cho cậu bé nghèo tên Minh.

Chúng ta hãy cùng đọc để cảm nhận

CHƯƠNG 22

Việt lái xe máy chạy vào một nhà kho bỏ hoang. Hắn gạt chân chống xe, vừa tháo mũ bảo hiểm vừa lầm bầm

  • Làm gì ở nơi chết tiệt này chứ

Hắn rón rén đến hé mắt nhìn vào bên trong, qua cái cửa bằng tole cũ mèm, lủng lỗ khắp nơi.

  • Mở cửa vô đi. Nhìn gì chứ ?  – Bên trong có giọng nói vọng ra

Việt mở cánh cửa bằng tole, nói đúng hơn là hắn nhất bổng cánh cửa bỏ qua một bên.

Hắn há hốc mồm khi trước mặt hắn cả Minh và thầy Dũng đang ngồi trên đống panel gỗ.

  • Vậy là sao ? … là sao? – Việt lắp bắp.
  • Tao là Tom đây – thầy Dũng nhìn Việt lên tiếng
  • Ông dụ dỗ thằng em của tui phải không ?
  • Anh ngồi xuống đây, nghe em nói – Minh ra hiệu cho Việt ngồi xuống.

14 năm về trước

  • Anh đi đâu đấy ? trời đang chuẩn bị mưa đấy anh – Bà Ngọc ẵm Minh ( lúc còn nhỏ ) hỏi với theo.
  • Anh ra chỗ công trình, tìm lại sợi dây chuyền – Đặng Văn Dương trả lời
  • Anh đã tìm kĩ lại chưa, chắc gì đã rơi ngoài đó.
  • Anh chắc chắn là ngoài đó, vì hôm nay nghiệm thu bể chữa cháy để mai chủ đầu tư lắp thiết bị và anh chỉ ở đó và về nhà.

Đặng Văn Dương lái xe đến công trình. Ông ngơ ngác khi bên trong công trình đèn điện bật sáng.Phía ngoài cổng là 4 người canh chừng.

Đặng Văn Dương cúi mắt lái xe phóng nhanh qua đám người canh trước cổng. Dương cho tấp xe vào một góc tối.

Dương rón rén men theo hàng rào của công trình. Anh luồng người vào bên trong qua một khe nhỏ.

Nhìn vào bên trong công trình Dương há hốc mồm. Đèn pha bật sáng, chiếc xe cẩu lớn đang cẩu từng kiện hàng bỏ xuống bể chữa cháy.

  • Bọn nó bỏ gì xuống bể chữa cháy vậy nhỉ? – Dương tự nhủ.

Dương tiến sát đám người hơn. Dương nấp người phía sau đống gạch quan sát. Từng kiện hàng vuông vắn được cẩu xếp xuống những bể ngầm. Một chiếc xe cẩu khác đang cẩu những tấm nắp đanh đậy lại những bể chữa cháy.

  • Bọn này cất giấu gì mờ ám rồi, hèn gì bọn nó bắt mình dừng công trình một thời gian.

Bỗng chiếc đèn pha lướt qua chỗ Dương đang ẩn nấp. Dương lấy tay che mắt.

  • Ê thằng kìa – một tên trong đám người phát hiện ra Minh hét lên.

Đám người khựng lại, 3 tên tiến về phía Dương. Dương hốt hoảng vùng chạy. 3 tên đuôi theo.

Dương chui ra lại tường rào. Lao đến lấy xe máy vội vàng đạp xe. Chiếc xe vẫn chưa chịu nổ. Những tên đứng canh trước cổng chạy về phía Minh.

Chiêc xe đã chịu nổ máy. Dương rồ xe bỏ chạy. Mây tên khựng lại. Một tên hét lên:

  • Là thằng Dương thầu xây dựng, gọi cho sếp gấp, nó thấy hết rồi.

Dương vác vali ra chất đồ lên xe. Ngọc  vừa ẵm con vừa khóc. Dương quát.

  • Không kịp đâu em. Bọn nó sẽ giết cả nhà mình.Đem con qua gửi bố mẹ, bọn chúng không biết nhà bố mẹ.
  • Sao phải trốn anh, anh đi báo công an đi – Ngọc nức nở
  • Trốn đã rồi tính, không kịp đâu. Bọn nó sẽ trả thù.

Đặng Văn Dương bất giác giật mình.Nhìn quanh thấy quán cà phê đã không còn vị khách nào. Ông vừa hồi tưởng về ngày trốn chạy khỏi đám người lạ.

Ông nhấp ngụm cà phê. Nhìn xuống phía trường Bùi Văn Hiển. Từng đoàn xe đang ra vào cổng phụ của ngôi trường.


Trong nhà kho bỏ hoang.

  • Thì ra là vậy, anh đã nghi ngờ từ ngày mày hỏi anh về ma túy đá để thí nghiệm. -Việt nói với giọng đượm buồn.
  • Tại sao lại như vậy Minh. Anh đã hi vọng vào mày rất nhiều – Việt nhìn Minh cảm thán
  • Qúa muộn rôi anh, em và thầy Dũng gọi anh ra đây, để mời anh hợp tác– Minh nói
  • Hợp tác làm gì ?– Việt hỏi
  • Nấu đá– thầy Dũng lên tiếng

Việt há hốc

  • Tui thì làm được gì ?
  • Bây giờ phải dùng từ chúng ta. Vì ai tay cũng đã nhúng chàm rồi – Minh nói
  • Em và Thầy Dũng rất cần anh để phân phối hàng sau khi nấu xong.

Thầy Dũng lên tiếng:

  • Vấn đề bay giờ là tìm đâu ra nguồn tiền chất.
  • Em có nghe Vĩ nhắc đến một kho cất giấu tiền chất lớn.- Minh lên tiếng
  • Giờ nó chết rồi, biết đâu mà lần ra– thầy Dũng thắc mắc
  • Thầy có nghe nói về vụ trộm ở tổng kho không? em chắc chắc là bọn Vĩ làm. Chúng ta sẽ bắt đầu từ manh mối này.

Thầy Dũng có vẻ trầm ngâm.

  • Cũng như mò kim đáy bể thôi.

Minh lên tiếng

  • Chắc chắn, với lượng hàng lớn chúng không dám vận chuyển đi xa được. Chúng chắc chắn sẽ cất giấu hàng ở gần đây thôi.

Hàng cấm chúng sẽ không dám vận chuyển về cất giấu tại nhà. Chúng sẽ chọn thuê những nhà kho bỏ hoang để cất giấu

Cả thầy Dũng và Việt gật đầu

  • Em có ý này – Minh nói tiếp
  • Anh Việt giao hàng chắc chắn sẽ nắm được vài khu vực hay có nhà kho bỏ hoàng. Anh hãy điều tra thử xem.
  • Ừ, anh cũng hình dung được vài chỗ, để anh đi kiểm tra lại – Việt có vẻ trầm ngâm

Thầy Dũng lên tiếng:

  • Được rồi, Việt hãy đi dò la. Vợ thầy làm bên tổng kho, thầy sẽ tìm manh mối. Minh hãy lo mua các thiết bị cần thiết. Khi có tiền chất đầy đủ, chúng ta bắt đầu tiến hành.

Đầu sỏ lộ diện

Sơn vừa bước ra phòng tắm, vừa đi vừa dùng khăn lau đầu. Điện thoại reo, ông cầm điện thoại lên nghe. Đầu giây bên kia nói lớn:

  • Anh đã trễ hẹn 1 tuần rồi đấy.  Giờ anh tính sao?

Khuôn mặt Sơn biến sắc. Ông lắp bắp:

  • Ông thông cảm cho tôi thêm 1 tháng. Thằng Vĩ đệ của tôi chết mất rồi. Tôi cũng đang án binh ít hôm theo dõi tình hình.
  • Đừng có li do ở đây? Cho ông thêm 2 tuần ghom đủ hàng cho tôi.- Đầu giây gắt gỏng và tắt máy

Ông Sơn đặt điện thoại xuống. Mặc đầy âu lo. Thì ra Sơn- chú ruột Minh cũng là đầu sỏ của đường dây mua bán ma túy.

: Welcome !

Authorize

Quên mật khẩu

Đăng ký